Mồi cá mập
Nhà sinh vật học chuyên nghiên cứu về biển thực hiện một thí nghiệm khoa học. Ông thả một con cá mập và vài con cá mồi nhỏ vào cùng một chiếc bể thủy tinh lớn. Như dự đoán, con cá mập nhanh chóng tấn công và ăn hết lũ cá mồi.
Sau đó, nhà sinh vật học đặt một tấm kính rất dày vào bể, chia cái bể ra làm hai phần cách biệt. Ông đặt con cá mập vào một bên và lũ cá mồi vào bên kia. Một lần nữa, con cá mập lại nhanh chóng tấn công. Nhưng dù cố đến đâu nó cũng chỉ đâm vào tấm kính và bị bật ra. Không hề nao núng, nó lại tiếp tục lặp đi lặp lại hành động ấy. Trong khi đó, lũ cá mồi vẫn an toàn bơi lội phía bên kia. Sau gần một giờ cố gắng, con cá mập bỏ cuộc.
Thí nghiệm đó được lặp đi lặp lại liên tục rất nhiều lần trong những tuần sau đó. Sau mỗi lần thất bại, con cá mập càng bớt đi sự hung hăng và quyết tâm tấn công lũ cá mồi. Cho đến một ngày nó quá mệt mỏi vì liên tục đâm vào tấm kính và đã dừng hoàn toàn việc săn mồi.
Khi đó nhà khoa học liền bỏ tấm kính đi và con cá mập không tấn công những con cá mồi nữa. Nó đã được huấn luyện để tin rằng, luôn có một vách ngăn tồn tại giữa nó và lũ cá mồi nhỏ. Vì vậy, các con cá mồi có thể tung tăng bơi lội mà không gặp nguy hiểm.
Rất nhiều người trong chúng ta, sau những thử nghiệm thất bại liền bỏ cuộc và ngừng mọi cố gắng. Giống như con cá mập, chúng ta tin rằng, bởi vì chúng ta không thành công trong quá khứ cho nên chúng ta sẽ không bao giờ thành công ở hiện tại. Nói cách khác, chúng ta luôn hình thành một sự ngăn cách trong đầu, cho dù thật sự chẳng có sự ngăn cách nào cả.