Nghe tiếng gió biển ù ù trong điện thoại, mình biết nó không đùa. Mình rủa thầm: Đồ... ác! Trong lúc ta đang đói meo, chúng mày lại thông tin về cá mắm thì có khác nào nhem cho kẻ này thèm. Mà thèm thật! Mùi cá hố nướng thơm từ cuộc gọi thơm đi, rồi thơm từ ký ức thơm về. Ai mà chịu nổi. Mình ngồi thừ ra nhớ về... cá hố.
Mùa này ở làng mình, nghề câu bủa khơi thường bắt được khá nhiều cá hố. Có con to gần bằng bàn tay, dài cả thước, da trắng ngời, sáng lóa.
Vào dịp cúng giỗ, tiệc tùng hay nhà có khách, đĩa cá hố chiên thường chễm chệ trên bàn. Lát cá to bè, vàng sậm trông rất sang trở thành “điểm sáng” của mâm cơm. Cá hố chiên có đủ ba yếu tố của sự ngon: lớp ngoài cùng giòn giòn beo béo, lớp kế tiếp dai dai ngòn ngọt, và lớp sau cùng là những thớ thịt trắng nõn nà thơm phức.
Muốn “chớp nhoáng” thì đem cá kho ngọt với vài quả cà điểm tí hành ngò. Cá hố trong món này thịt mềm mại, nước canh dìu dịu thanh thanh, thoảng thơm mùi cà chua chín làm cái nắng nóng của trưa hè như “chùng” xuống.
Với những ngư dân trẻ xóm mình, có vẻ như bếp nhà không... thiêng. Các anh hay vác chiếu ra bãi trải dưới gốc dừa rồi xoay trần nướng cá. Cá hố khi đã bén lửa thì thơm từng mi li mét. Một góc bãi như được ướp bằng mùi thơm của cá hố nướng. Lũ nhóc tụi mình chơi trốn tìm, núp trong những lùm dương um tùm mà hương vẫn bay theo.
Mẹ vẫn thường đãi cả nhà món này nhưng không hiểu sao mình vẫn nuốt nước miếng khi nhìn các anh nướng cá trên bãi. Rồi cái cách các anh vừa ăn cá vừa nhắm rượu, vừa bàn về những chuyến biển xa cũng khiến mình hơn một lần “xao xuyến”. Nghĩ lan man về cá hố, mình cho rằng với nhiều người, cá hố chỉ là cá hố. Nhưng với mình, cá hố có dư vị riêng, không hẳn vì cái ngon của nó mà còn vì nhiều thứ. Chẳng hạn, nơi ăn là bãi cát thoáng đãng chiều quê. Người ăn là những gương mặt bạn bè thân thuộc. Và “âm nhạc” nữa: sóng biển rì rào, gió lao xao, tiếng lá dừa tí tách...
Điện thoại của mình lại reo. Thấy tên thằng bạn, quyết không để nó nhem lần nữa, mình quát ngay: Biết rồi. Cá hố. Đang thèm đây. Thôi nhé!