“A lô, đoàn tới ngang mô rồi? Ừ, đi một đoạn nữa rẻ trái, chừng 100m có cái đình làng rồi rẽ phải, sau đó đi thẳng…”, tiếng chú Toản, một lão ngư ở H.Phú Vang (Thừa Thiên - Huế) gọi réo rắc và hướng dẫn đoàn chúng tôi khi tìm về “nhà giàn” trên phá Tam Giang. Đến nơi, trước mênh mông sông nước, chiếc đò chú Toản đã đợi sẵn. Chú Toản cầm sào đẩy mạnh một phát, chiếc đò rời bờ đưa chúng tôi lên ngôi “nhà giàn” có thể chứa đến 15 người. Giữa lồng lộng gió, hoàng hôn bắt đầu buông dần. Tiếng máy ảnh chụp cứ lách tách liên hồi... Ngôi nhà chồ nói trên thuộc diện lớn nhất trong số các nhà chồ ở phá Tam Giang. Nhà có ba gian, gồm tiền sảnh, gian giữa và gian bếp. Chị Gái, người em chú Toản phóng chiếc ghe nhỏ đi ra giữa phá thả lưới, trước khi đi chị còn ngoái đầu lại bảo đợi chị nửa giờ thể nào cũng có tôm cá. Hơn nửa giờ sau, họ quay về với một rổ tôm, cá, ghẹ... đủ để chúng tôi “lai rai” vài giờ. Nhìn khuôn mặt của đứa bạn đi theo chị Gái hỉ hả sau khi trải nghiệm, nhiều đứa trong đoàn phát ghen.
Tuy nhiên đấy mới chỉ là bước khởi đầu. Đêm tối, vợ chồng chị Gái tiếp tục đi thu lưới để “bổ sung” thức ăn. Bữa ăn khuya là nồi cháo cá, tôm, hoặc cháo gà đầm phá (gà thả nuôi trên các trảng cát vùng phá). Rạng sáng, ngư dân đi đổ nò (thu hoạch thủy sản trong hồ) thì đó mới là lúc “tôm cá đầy ghe”. Tầm 4 giờ 30 sáng, phá Tam Giang ửng hồng bởi ánh bình minh. Trên đầm phá, tiếng mái chèo khua nước, tiếng gọi bạn í ới, cười đùa của các ngư dân rộn ràng đến mức khó có ai mải miết chìm trong giấc nồng…